Vũ trụ

Khám phá vũ trụ

Nơi những bí ẩn lớn nhất của nhân loại bắt đầu hé lộ.

Vũ Trụ Bao La

Vũ trụ là toàn bộ không gian và thời gian cùng với tất cả nội dung của nó, bao gồm các hành tinh, ngôi sao, thiên hà, và tất cả các dạng vật chất và năng lượng khác. Theo thuyết Vụ Nổ Lớn (Big Bang), vũ trụ bắt đầu từ một trạng thái cực kỳ nóng và đặc, sau đó giãn nở và nguội dần trong khoảng 13.8 tỷ năm qua.

Quy mô của vũ trụ là không thể tưởng tượng nổi. Vũ trụ quan sát được – phần vũ trụ mà chúng ta có thể nhìn thấy ánh sáng từ đó – có đường kính ước tính khoảng 93 tỷ năm ánh sáng. Và nó vẫn đang tiếp tục giãn nở, một khám phá vĩ đại của thế kỷ 20.

Ảnh vũ trụ

Những Thành Phần Cấu Tạo Nên Vũ Trụ

Thiên hà Tiên Nữ
Thiên Hà (Galaxies)

Những "thành phố sao" khổng lồ chứa hàng tỷ ngôi sao, khí, bụi và vật chất tối, liên kết với nhau bởi lực hấp dẫn.

Chu kỳ sống của sao
Sao (Stars)

Những "lò hạt nhân" vũ trụ, tạo ra ánh sáng và nhiệt, nơi các nguyên tố nặng được hình thành từ hydro và heli.

Tinh vân Lạp Hộ
Tinh Vân (Nebulae)

Những đám mây khí và bụi khổng lồ, là "vườn ươm" của các ngôi sao mới hoặc tàn dư của những ngôi sao đã chết.

Khái niệm Vật chất tối
Vật Chất Tối & Năng Lượng Tối

Những thành phần bí ẩn chiếm phần lớn khối lượng-năng lượng của vũ trụ, nhưng bản chất vẫn là một câu đố lớn.

Những Khái Niệm Nền Tảng

Thuyết Big Bang không phải là một "vụ nổ" theo nghĩa thông thường, mà là sự giãn nở cực nhanh của không gian từ một điểm kỳ dị ban đầu có mật độ và nhiệt độ vô hạn. Lý thuyết này mô tả vũ trụ đã tiến hóa từ trạng thái cực kỳ nóng và đặc đó, nguội dần và hình thành các hạt hạ nguyên tử, sau đó là các nguyên tử (chủ yếu là Hydro và Heli), và cuối cùng là các cấu trúc lớn như sao và thiên hà. Đây là mô hình được chấp nhận rộng rãi nhất về nguồn gốc và sự phát triển sơ khai của vũ trụ, được hỗ trợ bởi nhiều bằng chứng quan sát như bức xạ nền vi sóng vũ trụ (CMB) và sự phong phú của các nguyên tố nhẹ.

Một trong những khám phá quan trọng nhất của vũ trụ học hiện đại là vũ trụ không tĩnh mà đang giãn nở. Điều này có nghĩa là khoảng cách giữa các cụm thiên hà xa xôi đang tăng lên theo thời gian, giống như các điểm trên bề mặt một quả bóng bay đang được thổi phồng. Sự giãn nở này không phải là các thiên hà di chuyển qua không gian, mà là chính không gian giữa chúng đang được mở rộng. Quan sát các siêu tân tinh loại Ia vào cuối những năm 1990 đã cho thấy một điều còn đáng ngạc nhiên hơn: sự giãn nở này đang tăng tốc, được cho là do tác động của năng lượng tối.

Định luật Hubble-Lemaître (trước đây thường gọi là Định luật Hubble) là một phát biểu quan trọng trong vũ trụ học, cho thấy mối quan hệ giữa vận tốc lùi ra xa của các thiên hà và khoảng cách của chúng tới người quan sát. Cụ thể, định luật này nói rằng vận tốc ($v$) mà một thiên hà đang di chuyển ra xa chúng ta tỷ lệ thuận với khoảng cách ($D$) của nó. Mối quan hệ này được biểu diễn bằng công thức: $$v = H_0 D$$ Trong đó, $H_0$hằng số Hubble, đại diện cho tốc độ giãn nở của vũ trụ tại thời điểm hiện tại. Giá trị của $H_0$ vẫn đang được tinh chỉnh, nhưng thường nằm trong khoảng 67-74 km/s/Mpc (kilômét trên giây trên megaparsec). Định luật này là một trong những bằng chứng quan sát đầu tiên và mạnh mẽ nhất cho sự giãn nở của vũ trụ.

Hành Trình Khám Phá

Từ những đêm ngước nhìn bầu trời đầy sao của tổ tiên, con người đã không ngừng khao khát tìm hiểu về vũ trụ. Phát minh ra kính thiên văn vào thế kỷ 17 bởi Galileo Galilei đã mở ra một kỷ nguyên mới, cho phép chúng ta nhìn xa hơn và rõ hơn vào không gian.

Ngày nay, chúng ta có các đài quan sát mặt đất với những chiếc gương khổng lồ và các kính thiên văn không gian như Hubble, James Webb, Chandra, Spitzer... bay vòng quanh Trái Đất hoặc xa hơn, thoát khỏi sự cản trở của khí quyển, mang đến những hình ảnh và dữ liệu vô giá. Các sứ mệnh không gian đã đưa robot và cả con người đến các thiên thể khác, giúp chúng ta hiểu rõ hơn về nguồn gốc, cấu trúc và sự tiến hóa của vũ trụ, cũng như vị trí của chúng ta trong đó.